lyRIC:
[Verse1]
MC..khi buổi tiệc đã tàn còn thuộc lời dẫn chương trình ?
Hãy an ủi vì ta còn nhiều thứ trong cuộc đời vẫn thương mình
Lác đác lá rơi rồi bát ngát khắp nơi buông trãi xuống đầy mặt đường
Và ta hát cho vơi,át cả hơi nóng đang tỏa dày đặc tường
Thấy một ngày thật thường..cả những bài nhạc dường như viết xong lại nhàu nát
Kí ức ta bỏ vào rác..niềm vui xen lẫn màu khác
Chiều nắng vàng trưa khiến mọi người càng thưa rồi biến mất sau màn mưa
Tiếng đánh đàn đưa về lại quá khứ,gật gù bên gánh hàng xưa
E thẹn đòi về,hẹn rồi thề :“bên nhau như hoa,cành,lá”
Rồi cái hình hiện tại như có thể sẽ biến cả medusa thành đá
Công trường từ sáng đến buổi trưa sang chiều,ánh đèn thắp luôn ca tối
Và sương đọng lại bên ai,trên vai..đêm nay người thở ra khói
“Nhìn xa hoa thấy đẹp nhưng mà sao đứng gần không bằng hoa
Trông đằng xa xa,kiêu sa..áo thêu hoa đẹp kì lạ
Xôn xao nhà nhà bên mỗi buổi sáng bây giờ bỗng vắng,nắng tà tà
Đối nhân “cõng rắn cắn gà nhà” còn người là bóng trắng vẫn là là
Trong thể thức của cuộc sống ta ko thể thức đc vì cạn sức
Người nhìn về quá khứ..và tình yêu như bức hình rạn nứt
Người chia sẽ niềm vui nổi buồn đã dứt…tình bạn vứt
Nổi đau và ta xen nổi sầu ko sao khỏi..Yo! lại càng nhức
[Hook]x2
Mưa rồi lại nắng rồi lại mưa ào ạt *Yo*
Lặng đc bao lâu gió lại đưa xào xạc
Rót sữa vào bát..ta vẫn chưa vào nhạc
Thể xác bể nát..ta là 1 đứa nào khác
[Verse2]
Nhớ những cuốn truyện màu mà khi bé nằm trên giường đọc
Cùng những nét chữ đầu,trong tập kẻ ngang,đường dọc
Những lần đầu đến trường rồi bạn bè vẫn thường chọc
Hôm nay nhìn cuộc sống thấy chẵng khác gì cái trường học :
Gió như phảng phất..chờ điều bất ngờ mà *haha* ta đợi
Thanh thản và mệt nhọc như là một con tằm để dệt ra sợi
Tiền bạc làm ta chới với..thì mới với tới cày xới đổi mới thời
Nói sống ko vì nó,trong bụng vẫn mong thì có.. “Ớiiii..xời!”
Có tiền thì ăn và chơi hăng mà “bơi” cho mình ra hình
Thói hư tật xấu đều chơi rồi :“Căn nhà ơi..và đâu gia đình?”
Lùi lại phía sau..và thử đứng ra xa nhìn
Đã từng đc hơn như thế..và bây giờ mọi người đang bước qua mình
Mọi chuyện ta luôn nghĩ đó là một sự phóng đại chung chung
Chạy lung tung bối rối trong đầu chỉ tại ta ỷ lại,ung dung
Bản thân ta chống lại nó sẽ dạy nó cách chống lại ta
Mỗi một ngày cứ đối phó.. :“Vấn đề ko đáng mà phóng đại ra”
Cuộc sống “chạy” qua bao khó khăn chứ ko phải đi bộ
“Nhật kí của bản thân có bao giờ mà đưa một ai ghi hộ”?!
Cầm bút và ta ghi..lúc ra đi mọi chuyện sẽ cần thay đổi
Một phút cho ta nghĩ,rút ra kĩ từng chữ cho dù tay mỏi